Nhân Dân Việt Nam Luôn Khắc Ghi Công Ơn Lịch Sử
Việt Nam – một đất nước đi lên từ tro tàn chiến tranh, một dân tộc đã trải qua bao lần giặc ngoại xâm, bao mất mát và đau thương. Và hôm nay, khi hoà bình đã phủ kín dải đất hình chữ S, khi trẻ em được đến trường trong tiếng cười, người già thong dong bên ly trà chiều, thì quá khứ vẫn không hề bị lãng quên. Trong từng nhịp sống hằng ngày, nhân dân Việt Nam vẫn lặng lẽ, kiên định ghi nhớ công ơn của những người đã ngã xuống, của những tháng năm máu lửa đã góp phần làm nên ngày hôm nay.
Câu chuyện từ những mái đầu bạc
Ở một làng quê ven sông Hồng, cụ Tư – người lính già năm xưa từng chiến đấu ở mặt trận Quảng Trị, dù đã ngoài 80 tuổi, mỗi sáng vẫn đạp xe ra bia tưởng niệm liệt sĩ để quét dọn. Cụ không làm vì ai giao nhiệm vụ, mà vì đó là điều cụ “cần làm, phải làm”. Với cụ, việc lau đi lớp bụi bám trên tên đồng đội khắc trên đá là cách để “các chú ấy không bị quên lãng”.
Câu chuyện của cụ Tư không phải chuyện hiếm. Ở khắp các miền quê, vẫn có những người như thế – âm thầm giữ gìn ký ức lịch sử bằng trái tim biết ơn. Trong họ, thời gian không thể làm phai mờ kỷ niệm, và cũng không thể dập tắt lòng tri ân với quá khứ.
Những ngôi trường mang tên anh hùng
Đi dọc các con phố, làng mạc, có hàng ngàn ngôi trường mang tên những người anh hùng liệt sĩ: Trường Tiểu học Võ Thị Sáu, Trường THCS Nguyễn Văn Trỗi, Trường THPT Trần Văn Ơn… Đó không chỉ là tên gọi. Đó là cách mà thế hệ hôm nay được nuôi dưỡng trong tinh thần biết ơn.
Trong lớp học, nhiều thầy cô vẫn dành những giờ sinh hoạt để kể chuyện về những người đã ngã xuống. Những câu chuyện giản dị nhưng xúc động, truyền cho học sinh lòng tự hào và cả sự trân trọng hòa bình mà các em đang hưởng thụ.
Hành động nhỏ, ý nghĩa lớn
Một nhóm bạn trẻ ở TP.HCM đã dành thời gian cuối tuần đi dọn cỏ, làm sạch các phần mộ vô danh tại Nghĩa trang Liệt sĩ Bình Chánh. Không ai kêu gọi họ, cũng chẳng ai đợi sự ghi nhận. Họ làm vì cảm thấy đó là điều đúng đắn. Một bạn trong nhóm chia sẻ: “Hòa bình hôm nay là máu và nước mắt của quá khứ. Nếu không trân trọng thì sống cũng chẳng có ý nghĩa.”
Ở Đà Nẵng, một nhóm sinh viên tình nguyện đã xây dựng dự án “Nhật ký chiến sĩ” – sưu tầm lại các bức thư, hình ảnh, kỷ vật thời chiến để làm thành một bảo tàng mini online, giúp thế hệ trẻ hiểu rõ hơn về những gì cha ông từng trải qua.
Hòa bình trong tâm thức người Việt
Người Việt luôn mang một nét đặc biệt – dù trong hoàn cảnh nào cũng không lãng quên gốc rễ. Hòa bình không làm con người Việt Nam trở nên vô cảm. Ngược lại, chính sự yên bình lại khiến lòng tri ân càng sâu sắc hơn.
Nhiều gia đình vẫn giữ ảnh thờ người thân là liệt sĩ trong gian nhà chính. Trẻ nhỏ được dạy phải “chào chú bộ đội” mỗi khi thấy ai mặc quân phục. Những điều tưởng chừng nhỏ ấy lại chính là biểu hiện sâu sắc của việc không lãng quên lịch sử.
Nghệ thuật và văn hóa tiếp nối dòng chảy tri ân
Trong nhiều tác phẩm điện ảnh, kịch nói, văn học… hình ảnh người lính, người mẹ mất con, người vợ chờ chồng vẫn được tái hiện đầy xúc động. Những bộ phim như “Mùi cỏ cháy”, “Đừng đốt”, hay các vở kịch như “Người mẹ chiến sĩ” không chỉ để giải trí, mà để khơi dậy cảm xúc – nhắc nhở rằng: “Chiến tranh không nên xảy ra, nhưng nếu đã từng xảy ra, thì không được quên”.
Cũng không thể không nhắc đến những đêm thơ, đêm nhạc tri ân được tổ chức thường niên ở nhiều tỉnh thành, nơi các thế hệ quây quần bên nhau, lắng nghe và thấm thía từng lời ca, từng câu thơ về một thời quá khứ đầy đau thương nhưng cũng rất đỗi anh hùng.
Sự tri ân trong phát triển kinh tế – xã hội
Nhà nước Việt Nam đã và đang thực hiện nhiều chính sách thiết thực để tri ân người có công như: hỗ trợ nhà ở cho gia đình liệt sĩ, phụ cấp cho thương binh, miễn giảm học phí, ưu đãi vay vốn cho con em thương binh… Điều này không chỉ là chính sách xã hội, mà là cách thể hiện rằng: “Không ai bị lãng quên”.
Nhiều doanh nghiệp cũng có chương trình hướng về cựu chiến binh, hỗ trợ tạo việc làm cho con em gia đình chính sách. Một số công ty còn đặt quỹ học bổng mang tên các liệt sĩ để giúp các em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn tiếp tục đến trường.
Khắc ghi trong từng nhịp sống
Thời gian có thể khiến vết thương lành, nhưng không thể xóa nhòa ký ức. Nhân dân Việt Nam – từ cụ già vùng quê, người công nhân thành phố đến những em nhỏ cắp sách đến trường – đều đang sống trong một dòng chảy tri ân không bao giờ cạn.
Hòa bình hôm nay là thành quả của biết bao nước mắt và hy sinh. Và khi chúng ta sống tốt, sống tử tế, sống biết ơn – chính là lúc quá khứ được tôn vinh một cách trọn vẹn nhất.
Vì vậy, dù không còn tiếng súng, không còn cảnh bom đạn, thì lòng biết ơn – chính là ngọn lửa âm ỉ nhưng bền bỉ nhất trong tim người Việt. Một ngọn lửa sẽ tiếp tục cháy qua từng thế hệ, để lịch sử mãi mãi không rơi vào quên lãng.