Nếu Lan Hồ Điệp Biết Nói Chuyện
Tôi vẫn thường đứng im trước giò lan hồ điệp mỗi sáng, ngắm nhìn từng cánh hoa mềm mại như tơ, uốn lượn nhẹ nhàng như một vũ điệu không lời. Nhưng hôm nay, giữa sự yên tĩnh của buổi bình minh, có điều gì đó khác lạ. Một tiếng thì thầm rất khẽ, như gió lướt qua tai tôi:
“Cuối cùng, bạn cũng dừng lại để thật sự nhìn tôi.”
Tôi giật mình. Rồi tôi cười – chắc mình tưởng tượng. Nhưng tiếng nói lại vang lên, nhẹ nhàng, dịu dàng như cánh hoa chính nó:
“Đừng ngạc nhiên. Tôi là Lan Hồ Điệp. Và hôm nay, tôi có điều muốn kể.”
Hồi ký của một bông hoa
“Tôi từng là một mầm nhỏ, được gieo trồng ở một trại hoa trên cao nguyên Đà Lạt. Mỗi ngày, tôi hứng những tia nắng đầu tiên, nghe những bản nhạc nho nhỏ từ chiếc radio cũ của người trồng hoa – một người đàn ông già, hay gọi tôi là ‘bé yêu của ông’.
Khi lớn lên, tôi khoác trên mình bộ váy hồng phấn, kiêu hãnh và dịu dàng. Tôi từng nghĩ: ‘Đời mình chỉ là ở đây, trong nhà kính này, rồi tàn’. Nhưng rồi, một ngày, tôi được chọn. Đặt trong chậu sứ trắng, trang nhã, tôi rời vườn hoa để bước vào thế giới rộng lớn hơn – và đó là lúc hành trình kỳ lạ bắt đầu.”
Trò chuyện trong bóng tối
“Tôi được đưa đến một ngôi nhà nhỏ giữa thành phố. Cô gái trẻ – người chủ mới – ngắm tôi rất lâu rồi thở dài: ‘Mình mua mày về, hy vọng giúp lòng nhẹ hơn’. Tôi không hiểu, nhưng tôi cảm nhận được điều gì đó trong giọng nói ấy – một nỗi buồn nén chặt.
Mỗi ngày, cô ấy ngồi nhìn tôi, không nói gì. Tôi không thể cử động, không thể ôm lấy cô ấy, nhưng tôi cố nở thật rực rỡ. Tôi rải hương thơm nhè nhẹ vào không khí, mong rằng chút hương của mình có thể làm dịu trái tim đó.
Rồi một ngày, cô cười. Cười rất khẽ. ‘Hình như mày biết lắng nghe tao thì phải, Hồ Điệp ạ’. Lúc ấy, tôi mới hiểu – có những khi, không cần phải nói. Sự hiện diện cũng là một dạng yêu thương.”
Những bí mật sau cánh hoa
“Nhiều người nghĩ rằng chúng tôi chỉ là những bông hoa. Nhưng nếu bạn để ý, mỗi cánh hoa đều đang thì thầm điều gì đó.
Cánh bên trái – là nỗi nhớ.
Cánh bên phải – là hy vọng.
Chiếc môi hoa ở giữa – là lời chưa từng nói.
Tôi từng chứng kiến một người đàn ông mang tôi đến tặng cho mẹ mình, rồi ôm lấy bà thật chặt sau nhiều năm xa cách. Tôi cũng từng được tặng cho một cô giáo, người lặng lẽ chạm vào cánh hoa rồi thì thầm ‘Cảm ơn em, vì đã nhớ’. Tôi là hoa, nhưng tôi nhớ hết – từng khoảnh khắc tình cảm đó.”
Những nơi tôi từng đi qua
“Tôi từng được đặt trên bàn họp trong một công ty lớn. Họ không nhìn tôi, nhưng khi căng thẳng lên đến đỉnh điểm, một người nhìn tôi rồi nói: ‘Dù sao thì, mọi thứ vẫn còn có thể đẹp như thế này’. Tôi không chắc mình hiểu rõ ý anh ta, nhưng cuộc họp đó kết thúc trong một thỏa thuận.
Tôi cũng từng có mặt trong một đám cưới, giữa những bó hoa lộng lẫy. Tôi được chọn làm hoa cài trên cổng, màu trắng pha tím – biểu tượng của sự thủy chung. Cô dâu đứng dưới cánh cổng ấy, tay run run, mắt ngấn nước. Cô ngẩng đầu, nhìn tôi như tìm kiếm một sự khẳng định. Tôi nở thật đẹp trong ngày hôm đó – như một lời hứa mà cô không nói ra.”
Nhưng tôi cũng biết sợ
“Tôi sợ những ngày bị bỏ quên. Khi không còn ai chăm sóc, nước trong chậu cạn, gió nóng hắt vào. Tôi héo đi, không vì tự trọng, mà vì lòng buồn bã. Không ai nói chuyện, không ai lắng nghe. Chúng tôi – những bông lan – cũng biết cô đơn.
Có lần, tôi nghe thấy một tiếng nói: ‘Chắc sắp chết rồi, bỏ luôn’. Tôi buồn đến độ từng cánh hoa rụng xuống như nước mắt. Nhưng rồi, một bàn tay khác nâng tôi dậy, thay nước, lau lá, và đặt tôi ở nơi ánh sáng vừa đủ. Tôi sống lại, chậm rãi – nhưng rực rỡ. Giống như con người vậy, chỉ cần ai đó tin mình vẫn còn hy vọng.”
Nếu bạn lắng nghe thật kỹ
“Lan Hồ Điệp chúng tôi không thể hét lên. Nhưng bạn sẽ nghe thấy tiếng lòng chúng tôi nếu chịu dừng lại một chút. Trong mỗi màu sắc – là một thông điệp. Lan vàng – là lời chúc mừng. Lan trắng – là lời cảm ơn. Lan tím – là tình yêu kín đáo. Lan hồng – là niềm an ủi dịu dàng. Từng màu hoa là từng giọng nói khác nhau, nhưng đều chung một điều: Chúng tôi muốn chạm đến trái tim bạn.”
Hãy nói chuyện với tôi
“Dù bạn đang vui hay buồn, đừng chỉ xem tôi là đồ vật trang trí. Hãy ngồi xuống, nhìn tôi, và kể tôi nghe về ngày của bạn. Tôi không trả lời bằng lời, nhưng tôi trả lời bằng cách nở hoa – mỗi khi bạn cần thấy vẻ đẹp.
Chúng ta – bạn và tôi – có thể không giống nhau. Nhưng chúng ta đều đang cố gắng sống trọn vẹn, đúng không?”
Tôi bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Có lẽ Lan Hồ Điệp chưa bao giờ nói – ít nhất là không bằng ngôn ngữ con người. Nhưng trong sâu thẳm, tôi tin: Nếu một ngày Lan biết nói, thì đó chính là điều cô ấy muốn nhắn gửi.
Một loài hoa sống âm thầm, nhưng chưa bao giờ ngừng trao đi tình yêu.