Lan Hồ Điệp Cũng Có Lúc “Xấu Tính” Cũng Là Lúc Hoa Học Cách Yêu Lại Chính Mình
Trong thế giới của những cánh hoa dịu dàng và lặng lẽ, Lan Hồ Điệp thường là biểu tượng của sự hoàn mỹ – vẻ đẹp mềm mại, thanh tao và thanh lịch. Nhưng có bao giờ bạn nghĩ, ngay cả một loài hoa tưởng chừng hiền lành và nhẹ nhàng như thế cũng có những lúc “xấu tính”? Có những khoảnh khắc, Lan Hồ Điệp không còn là biểu tượng thuần khiết của vẻ đẹp tĩnh tại, mà mang trong mình một chút gai góc, một chút gắt gỏng, một chút… bản thân mà chính nó cũng không thích.
Những ngày không muốn dịu dàng
Không phải ngày nào Lan Hồ Điệp cũng rạng rỡ. Cũng có những ngày nắng gắt, mưa dai, độ ẩm lên cao, đất trong chậu bí bách… Và như con người, hoa cũng có thể “mệt”. Mệt vì không được ai quan tâm, mệt vì đứng một mình quá lâu trong một góc tối, mệt vì ánh nhìn của người ta chỉ lướt qua mà chẳng dừng lại.
Những ngày như thế, Lan Hồ Điệp bắt đầu “xấu tính”. Không còn vươn cánh mềm mại chào nắng sớm, không còn giữ dáng đứng hiền hòa, mà cụp cánh, lặng im. Cũng có khi “cố tình” rũ rượi, làm người trồng lo lắng. Đó là kiểu “trách móc” rất riêng của hoa – chẳng cần lên tiếng, cũng chẳng cần hành động, chỉ là sự im lặng buồn bã khiến không gian xung quanh cũng buồn theo.
Khi chính bản thân mình cũng chẳng muốn nhìn lại mình
Lan Hồ Điệp có lúc sẽ tự thấy mình thật… khó thương. Cánh hoa từng là niềm kiêu hãnh của nó, giờ đây lại héo nhẹ ở đầu cánh. Màu sắc từng ngọt ngào quyến rũ, giờ lại như phai nhạt vì thời tiết khắc nghiệt. Có những ngày, Lan Hồ Điệp sẽ nhìn những loài hoa khác mà thầm ghen tị – “sao họ lúc nào cũng tươi tắn, còn mình thì…”
Ghen tị – một cảm xúc rất “xấu tính”, phải không? Nhưng thật lòng mà nói, kể cả hoa cũng có quyền yếu đuối. Có quyền cảm thấy thua kém, có quyền giận hờn khi không được chọn đặt ở vị trí trang trọng. Lan Hồ Điệp khi ấy, không còn là nàng hoa lặng lẽ an yên, mà trở thành phiên bản mình chẳng muốn thừa nhận – phiên bản hay so đo, hay hờn dỗi, dễ tổn thương và… rất người.
Những tổn thương tưởng nhỏ mà sâu
Lan Hồ Điệp không chịu được sự thay đổi quá nhanh. Chỉ cần thay đổi vị trí đột ngột, đổi hướng sáng không hợp, hay bị dời vào chỗ gió lùa… cũng đủ để làm nó “mất lòng”. Nhưng có ai để ý không? Hay vẫn nghĩ: “Hoa thì biết gì mà giận dỗi?”
Chính vì không ai hiểu, nên những “xấu tính” nho nhỏ trong hoa cứ âm thầm lớn dần. Đến một ngày, hoa quyết định không nở nữa. Hoặc nở rất chậm, nở rất dè dặt. Đó không phải sự ương bướng, mà là lời kháng cự. Lời từ chối nhẹ nhàng của một thực thể mong manh nhưng có cảm xúc. Và cũng như người, Lan Hồ Điệp không thích bản thân mình như thế – không thích trở thành một kẻ bất hợp tác, không thích chính mình lạnh lùng như vậy. Nhưng đôi khi, không thể làm khác.
Hoa và người – Ai cũng có ngày “nết trệt dưới mương”
Có những ngày, bạn và tôi – những người chăm hoa, cũng không khác gì Lan Hồ Điệp. Những ngày không muốn tươi cười, không muốn lịch sự, không muốn “biết điều”. Muốn được ai đó thấu hiểu mà không cần giải thích. Muốn hờn dỗi một chút. Muốn gắt lên một câu. Muốn nói thẳng là “tôi mệt lắm rồi”. Và rồi sau đó… lại thấy ghét chính mình. Sao lại nói thế? Sao lại phản ứng như vậy?
Lan Hồ Điệp – tưởng là một biểu tượng của sự lý tưởng hóa, cũng chỉ là một sinh thể sống đang cố gắng thích nghi với đời sống – như bao người.
Học cách tha thứ cho chính mình
Nhưng cũng chính nhờ những ngày xấu tính ấy, Lan Hồ Điệp mới học được cách mạnh mẽ hơn. Khi bị hắt hủi, hoa biết chờ đợi. Khi không được quan tâm, hoa học cách tự phục hồi. Và khi ai đó quay lại, chăm chút, thì hoa vẫn sẵn sàng nở – nhẹ nhàng như chưa từng hờn dỗi.
Bài học lớn nhất có lẽ là: hoa không ghét ai cả. Ngay cả khi từng giận, từng tổn thương, Lan Hồ Điệp cũng không giữ trong lòng. Hoa tha thứ – và trước khi tha thứ cho người, là tha thứ cho chính mình.
Và rồi hoa lại đẹp
Sau cơn mưa, sau ngày nắng gay gắt, sau khoảng thời gian tưởng chừng sẽ tàn… Lan Hồ Điệp lại hé nụ. Không còn là dáng hoa yểu điệu hôm nào, nhưng là một cánh hoa đã từng đi qua giông gió. Lúc ấy, vẻ đẹp không còn ở hình thức nữa, mà là vẻ đẹp từ sức sống.
Và như thế, dù đã từng là phiên bản “xấu tính”, dù đã từng không yêu nổi chính mình, Lan Hồ Điệp vẫn xứng đáng được yêu thương – như tất cả chúng ta.