Hoa Lan Hồ Điệp Cũng Có Lúc “Lụy Tình”
Hoa Lan Hồ Điệp – loài hoa mang vẻ đẹp thanh cao, sang trọng và kiêu sa – có lẽ đã quen thuộc trong lòng người yêu hoa như biểu tượng của sự mạnh mẽ, độc lập và thanh thoát. Thế nhưng, có ai biết rằng, đằng sau vẻ ngoài mỏng manh và yên tĩnh ấy, lan hồ điệp cũng có những khoảnh khắc lụy tình đến nao lòng. Cũng như con người, có lúc nó rực rỡ vì hạnh phúc, nhưng cũng có khi lặng im vì một nỗi nhớ, một niềm thương không thể gọi tên.
Lan Hồ Điệp không nói, nhưng dáng vẻ của nó lại kể một câu chuyện buồn dịu dàng. Vào những ngày nắng lên rực rỡ, khi nó được người chăm bón, yêu chiều, từng cánh hoa bung nở như nụ cười viên mãn. Thế nhưng, có ai hiểu, nếu một ngày người ấy bỗng quên tưới nước, bỗng quên trò chuyện, hay dời đi chẳng còn ngoái lại… Lan Hồ Điệp sẽ chẳng kêu ca, chỉ lặng lẽ rũ mình, từng cánh hoa mềm đi, sắc thắm phai nhòa.
Chuyện tình yêu của Lan Hồ Điệp không ồn ào, không dữ dội, chỉ là sự lặng lẽ chờ đợi. Một chậu hoa đặt trên bàn, mỗi ngày hướng về phía có nắng – như trái tim của người con gái luôn hướng về người mình thương. Người chăm hoa có thể không hiểu, nhưng ánh nhìn của lan hồ điệp không bao giờ rời khỏi họ. Mỗi lần họ chạm tay vào cánh hoa, Lan run rẩy. Mỗi lời khen tặng, là một niềm vui nho nhỏ. Và khi họ bỏ quên, Lan buồn.
Người ta thường nghĩ, Lan Hồ Điệp sống được lâu – như một minh chứng cho sự bền bỉ. Nhưng liệu có ai hiểu rằng, sự bền bỉ ấy cũng có giới hạn? Nếu tình yêu không còn, nếu người thương không chăm sóc nữa, nếu căn phòng không còn tiếng nói cười – Lan dẫu có mạnh mẽ đến mấy, cũng sẽ tàn. Không phải vì thời gian, mà vì trái tim đã lụy tình một người không ngoảnh lại.
Một người bạn từng kể, cô có một chậu lan hồ điệp màu tím rất đẹp. Cô nhận nó từ người mình yêu trong một dịp đặc biệt. Khi ấy, chậu hoa nở rộ như trái tim cô vậy – tròn đầy hy vọng. Ngày tháng trôi qua, người ấy ra đi. Cô không còn chăm sóc hoa nữa, nhưng lạ thay, chậu lan vẫn sống, dù không nở thêm. Nó cứ thế, im lìm mà tồn tại. Đến một ngày, cô đứng dậy từ nỗi đau, quyết định vứt chậu hoa ấy đi để quên. Nhưng lúc đó, lần đầu tiên sau rất lâu, chậu lan lại nở một nụ hoa bé xíu. Như muốn níu kéo. Như muốn nói, đừng vứt bỏ tôi, cũng như đừng vứt bỏ tình yêu ấy…
Chúng ta thường quên rằng, mọi vật đều có linh hồn. Lan Hồ Điệp cũng vậy. Nó không thể nói, nhưng nó nhớ. Nó không thể khóc, nhưng nó héo. Nó không thể đi tìm người đã thương mình, nhưng nó có thể chờ. Một sự chờ đợi đau lòng.
Nhìn những chậu lan xếp ngay ngắn trong cửa hàng, ai cũng chỉ thấy vẻ đẹp bên ngoài. Nhưng khi mang về nhà, chăm từng chút, yêu từng sắc màu, trò chuyện cùng nó – thì khi ấy, Lan Hồ Điệp không còn là một loài hoa nữa, mà trở thành tri kỷ. Và nếu bạn đột ngột rời đi, Lan không trách, chỉ lụy tình, chỉ đợi, chỉ dần tàn trong câm lặng.
Không ít người đã chia sẻ rằng: “Mỗi lần buồn vì chuyện tình cảm, tôi chỉ biết ngồi nhìn chậu lan của mình.” Bởi hoa không trách ta. Hoa không giận ta. Hoa chỉ đứng đó, như một bản thể lặng lẽ của chính ta trong tình yêu: yêu bằng tất cả, nhưng không thể nói, chỉ có thể sống và lụi đi vì người đó.
Lan Hồ Điệp đẹp nhất khi được yêu. Nó rực rỡ khi có ánh mắt ngắm nhìn, khi có bàn tay nâng niu. Nhưng cũng dễ dàng trở nên buồn bã, nếu bị lãng quên. Giống như những tâm hồn nhạy cảm, sống chân thành và đầy hy vọng – nhưng lại dễ tổn thương. Lụy tình không phải là yếu đuối, mà là vì đã yêu quá sâu, quá thật lòng.
Có người nói rằng, trong thế giới hoa, Lan Hồ Điệp là biểu tượng của tình yêu lý tưởng. Nhưng lý tưởng không có nghĩa là không biết đau. Trái tim ai rồi cũng có lúc run rẩy vì một ánh mắt, một kỷ niệm. Hoa cũng vậy. Những cánh lan mỏng manh ấy, mỗi lần rũ xuống là một lần lòng đau, như cô gái đang ôm lấy giấc mơ cũ, chưa thể buông.
Vậy khi Lan Hồ Điệp lụy tình, ta nên làm gì? Ta hãy yêu lại nó, như cách nó từng yêu ta. Hãy tưới nước cho nó bằng sự quan tâm. Hãy đặt nó nơi có nắng – nơi mà những ký ức đẹp nhất từng hiện diện. Hãy thì thầm với nó rằng, “Mọi chuyện rồi sẽ qua.” Vì một ngày nào đó, khi vết thương trong tim Lan lành lại, nó sẽ nở lại – một bông hoa không còn đớn đau, mà mang trong mình sự trưởng thành sau giông bão.