Nhớ Về Đại Lễ 30/4 – Thinh Lặng Bên Hoa Lan Hồ Điệp
Có những khoảnh khắc không cần lời nói, cũng không cần những biểu ngữ rực rỡ hay tiếng nhạc rộn ràng. Có những buổi sáng 30/4, người ta chỉ lặng lẽ đứng trước ban công, tay cầm ly trà hay cà phê, nhìn về những cánh hoa lan hồ điệp đang nở rộ, mà trong lòng gợi lên biết bao cảm xúc khó tả. Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước – một ngày lịch sử thiêng liêng của dân tộc – nhưng trong từng ngóc ngách ký ức của mỗi người, lại mang một dáng hình rất riêng. Và đôi khi, thật kỳ lạ, hoa lan hồ điệp – loài hoa kiêu sa nhưng thanh nhã – lại trở thành bạn đồng hành của sự tưởng nhớ sâu lắng ấy.
Hoa lan hồ điệp không phát ra âm thanh, nhưng trong im lặng, nó khiến người ta cảm thấy được an ủi. Như một người bạn không hỏi han, không thúc ép, chỉ đơn giản là hiện diện, mềm mại và bền bỉ. Trong ngày 30/4, khi cả đất nước hân hoan, vẫn có những trái tim thổn thức lặng thầm. Họ ngồi một mình, nơi góc nhỏ yên tĩnh trong nhà, giữa không gian có chút nắng, một vài cánh lan trắng hoặc tím ngả nghiêng theo làn gió nhẹ, và để tâm trí mình trôi về một thời đã qua.
Có thể đó là ký ức về một người cha đã ngã xuống trong cuộc chiến. Là hình ảnh của người mẹ gánh gạo, nuôi con giữa bom đạn. Là tiếng loa phóng thanh vang vọng những ngày tháng Tư đầy biến động. Cũng có thể là nụ cười rạng rỡ của những người lính trẻ ngày trở về, hay giọt nước mắt mặn nơi khóe mắt của những người chưa từng gặp lại người thân yêu của mình.
Và lan hồ điệp – loài hoa vốn được trân quý bởi vẻ đẹp thanh cao, lại khiến người ta có cảm giác như đang đứng trước một tượng đài không lời. Những cánh hoa như bàn tay vẫy gọi từ quá khứ, mỏng manh nhưng đầy sức mạnh. Có những bông trắng ngần như màu khăn tang, cũng có những bông tím sẫm như vết son ký ức không thể phai.
Ngày 30/4 – với nhiều người – là dịp để sum họp, để nghỉ ngơi, để tham gia những hoạt động cộng đồng, ngắm pháo hoa, hay về quê thăm người thân. Nhưng cũng có những người chọn cách riêng của mình để tưởng niệm: chăm sóc những chậu lan hồ điệp trong vườn nhà.
Họ lau từng chiếc lá, nhặt từng bông hoa tàn, thay đất mới, tưới nước vừa đủ. Mỗi hành động như một nghi lễ trầm mặc. Không khoa trương, không phô diễn – chỉ đơn giản là nhớ. Nhớ về những gì đã qua, biết ơn những hy sinh lặng lẽ đã tạo nên một đất nước hòa bình hôm nay. Trong giây phút ấy, họ cảm thấy gần hơn với lịch sử, không bằng bài diễn văn hùng hồn mà bằng sự thinh lặng đầy trân trọng.
Lan hồ điệp là biểu tượng của sự kiên cường và tinh tế. Cũng như chính dân tộc Việt Nam – nhỏ bé nhưng không bao giờ khuất phục. Loài hoa ấy không cần gió lớn để tung bay. Nó đứng đó, yên bình và đẹp đến nao lòng, bất chấp cái nắng hay cái lạnh của thời gian. Như những con người từng đi qua chiến tranh – dù mang thương tích, dù chất chứa đau buồn – nhưng vẫn sống tiếp, vẫn giữ trong lòng những điều tốt đẹp nhất.
Một người bạn của tôi từng chia sẻ rằng, mỗi dịp 30/4, cô lại mua một chậu lan hồ điệp trắng đặt ở phòng khách. Không phải vì sở thích hay thói quen, mà vì cha cô – một cựu chiến binh – trước khi mất từng nói rằng: “Con à, ngày đất nước thống nhất, cha không khóc, nhưng lòng cha nhẹ đi một gánh. Như thể có ai đó đặt lên tay một cành hoa trắng.”
Câu nói đó theo cô suốt bao năm. Và giờ đây, cô chọn lan hồ điệp làm cách để tưởng niệm cha mình. Cô không tổ chức cúng bái rình rang, không đăng gì lên mạng xã hội, không dán cờ trên tường. Cô chỉ ngồi, đối diện với hoa, nhắm mắt và để lòng mình nhẹ tênh.
Có lẽ, trong những giây phút như thế, lan hồ điệp thật sự biết nói. Nó nói bằng hương thơm dịu nhẹ, bằng vẻ đẹp lặng thinh, bằng hình dáng như đôi cánh thiên thần giữa nhân gian. Và ta – những người còn sống – được nhắc nhớ về lòng biết ơn, về giá trị của hòa bình, về sự trân quý những ngày được sống trong yên ổn.
Ngày 30/4 không chỉ là lịch sử được ghi trong sách giáo khoa. Nó là những rung cảm len lỏi trong từng gia đình, từng con người. Là lát cắt ký ức mà mỗi năm, khi tháng Tư về, lòng ta lại chạm đến – dù chỉ bằng một cái nhìn về chậu lan đang nở.
Trong cái tĩnh của hoa, trong cái dịu của sáng sớm, trong tiếng lá rì rào và ánh nắng len qua khe cửa, có lẽ, sự tưởng niệm thực sự đang diễn ra. Không ồn ào, không náo động. Chỉ có mình và hoa, cùng nhau lặng lẽ nhớ về một ngày đã đổi cả vận mệnh của dân tộc.
Lan hồ điệp – loài hoa tưởng chừng chỉ dành cho sự kiêu sa, bỗng trở thành người bạn chân thành trong ký ức của một đất nước. Như người lính không tên vẫn đứng gác trong lòng dân, như nốt nhạc cuối cùng của bản hùng ca chưa từng phai.
Và bạn, nếu hôm nay ngồi trước chậu lan hồ điệp đang bung cánh nơi hiên nhà, xin hãy dành một phút thôi – để nhớ về những người đã đi qua, những hy sinh đã diễn ra, và những điều quý giá mà chúng ta đang có.
Bởi có khi, trong sự thinh lặng cùng hoa, lòng ta mới thật sự chạm vào trái tim của Tổ quốc.